MỊ LOẠN HỒNG NHAN

Edit: Uyển Nhi

Chương 90

Ngay sau giờ ngọ, ánh mặt trời chói chang hơn, tia nắng như vàng nung, nghiêng chiếu vào hành lang, đâm vào hai mắt không mở ra được, Di đứng bên người Nạp Lan Mị, nhìn người nọ một đường chạy chậm đến trước người Nạp Lan Mị, cung kính cúi đầu: “Đại nhân, bệ hạ cấp bách chiêu!”

 

Nạp Lan Mị lẳng lặng nhìn hắn một cái, thanh âm chậm ấm, “Có biết xảy ra chuyện gì không?”

 

“Hồi đại nhân, không biết, chỉ biết bệ hạ cấp bách chiêu.” Người nọ khẽ lắc đầu, sau đó nói, “Mục công công đang chờ tại tiền thính.” Ý tứ trong lời nói là thỉnh Nạp Lan Mị lập tức động thân.

 

Nạp Lan Mị suy nghĩ một chút, ngón tay dưới tay áo có chút co chặt, “Vậy đi thôi.” Vừa nói, liền muốn rời khỏi.

 

Song, trên ống tay áo lại truyền đến một lực kéo rất nhỏ, lực đạo rất nhẹ, chỉ cần nhẹ nhàng động liền có thể giãy ra, nhưng lực đạo như vậy vẫn làm cho Nạp Lan Mị dừng chân lại.

 

“Di nhi?”

 

Y nghiêng đầu, Di bên cạnh đang nắm lấy ống tay áo Nạp Lan Mị, ngón tay có chút run rẩy, trong mắt mơ hồ lộ ra sự cẩn cẩn dực dực cùng chần chờ trong lòng, sau khi nghe đến câu hỏi của Nạp Lan Mị, như là mạnh bừng tỉnh, vội vàng buông ra, thanh âm áy náy bất an, “Mị ca ca, xin lỗi, ta, ta không vừa ý…” Nàng cúi đầu.

 

Nạp Lan Mị câu khóe miệng, nhưng lại mở miệng phân phó người nọ đi ra ngoài chiêu đãi Mục công công trước, chờ người nọ đi rồi mới quay đầu lại nhìn về phía Di, thanh âm nhu hòa, “Di nhi vừa rồi muốn nói gì?”

 

“Không, không muốn nói cái gì.” Nàng trong thần sắc có cô đơn, “Chỉ là muốn cho Mị ca ca nghe Di nhi đánh đàn một chút, nhưng Mị ca ca hình như bề bộn nhiều việc.”

 

“Ngày mai.” Nạp Lan Mị nhẹ giọng mở miệng, Di ngẩng đầu, ngoài ý muốn đụng đến đôi mắt Nạp Lan Mị lẳng lặng mỉm cười, ôn nhuận như ngọc, như nước suối trong suốt, thâm thúy mà lại yên lặng, “Đúng lúc ngày mai ta đi Khanh vương phủ, khi đó Di nhi đàn được không?” Di kinh ngạc nhìn hắn, sau đó gật gật đầu, khóe miệng choáng lộ ý cười nhợt nhạt, hợp với đôi mắt cũng trở nên phát sáng, “Ân! Vậy ngày mai Di nhi chờ Mị ca ca!” Sau đó, dường như sợ Nạp Lan Mị đổi ý, xoay người nhanh như chớp liền chạy đi, xa xa còn có thể nghe thấy thanh âm của nàng truyền tới, “Mị ca ca nhất định phải đi a!”

 

Nạp Lan Mị nhìn bóng người hồng nhạt nọ biến mất tại chỗ rẽ hành lang gấp khúc, tươi cười dần dần từ khóe miệng rút đi, y nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cũng không biết nghĩ cái gì, đứng tại chỗ trong chốc lát mới đi về phía tiền thính, trước khi đi, y nâng mắt nhìn thoáng qua phía chân trời, phía chân trời tầng mây mỏng manh, trống trải khôn cùng, ánh mặt trời như trước trong suốt mà chói mắt, nhưng tại đáy mắt Nạp Lan Mị hạ xuống một tia ngưng trọng.

 

Gần vua như gần cọp, vô sự không đăng tam bảo điện, lần này triệu kiến, nếu không phải hướng về phía Vũ Vô Thương cùng Mộ Dung U, địch quốc chi tướng Vũ Vô Thương, võ lâm minh chủ Mộ Dung U, hai người này được liệt trong kế hoạch thống nhất Nguyệt Độc của Kính Ninh đế, nhất định đứng đầu danh sách, làm hộ quốc sư, Nạp Lan Mị phải tuân theo ý Kính Ninh đế, giết càng nhanh càng tốt, nhưng Nạp Lan Mị chẳng những không có, ngược lại tại Vô Lượng Sơn trước mắt bao người công nhiên kháng chỉ, gan lớn làm xằng như thế, cũng chớ trách có người sẽ sinh ra ý nghĩ Nạp Lan Mị thân cư cao vị, không đem Kính Ninh đế để vào mắt.

 

Ngay cả như vậy, lại như trước có người có tâm nhìn ra mánh khóe trong đó.

 

Nạp Lan Mị mặc dù kháng chỉ, nhưng thật sự đang bảo vệ nội bộ Nguyệt Độc quốc ổn định, nếu như Nạp Lan Mị dựa theo ý nguyện Kính Ninh đế giết Vô Vô Thương cùng Mộ Dung U, có lẽ có thể nhất thời chấn nhiếp Kỳ Nghiễn quốc, cũng không thể cam đoan Kỳ Nghiễn quốc vĩnh viễn không xâm phạm, mà Mộ Dung U, một khi Mộ Dung U chết, vốn là vì chức vị võ lâm minh chủ mà rục rịch, giang hồ càng như viên đá lớn rơi xuống hồ, không ngừng trăm ngàn sóng lớn, đến lúc đó, Nguyệt Độc quốc sẽ giống như sa long (rồng cát), chạm liền tức khắc sụp đổ.

 

Như thế xem ra, Nạp Lan Mị rốt cuộc là tội không thể thứ hay sao? Mà Kính Ninh đế, sau khi biết được tin tức Nạp Lan Mị công nhiên kháng chỉ, tuy nói không có tỏ thái độ, nhưng ánh mắt khi nghe được tin tức toát ra một tia trầm ngưng lại rõ ràng ánh vào trong mắt chúng thần, mà ở trong đầu bọn họ, cũng không tự giác xuất ra bốn chữ, cho dù bị bất đắc dĩ, cho dù tình có thể thứ, cho dù Nạp Lan Mị cúc cung tận tụy, dưới hoàng quyền, cuối cùng không nhảy thoát được một cái mũ tội danh “công cao chấn chủ”.

 

Người công cao chấn chủ, từ xưa đến nay, kết quả cũng chỉ có hai, biếm phạt (giáng chức), xử tử. Nhưng Nạp Lan Mị vốn là một đời quốc sư, dưới công thần lại là tội thần, kết quả chờ đợi y sẽ là cái gì đây?

 

Ngự hoa viên, ngắm hoa đình. Sa mạn màu vàng giao long châu nhẹ nhàng lắc lư, phảng phất bịt kín một tầng kim quang, đàn hương vấn vít quanh quẩn, trong hương trà thoang thoảng, Kính Ninh đế hợp tay nâng chung trà lên, lại chậm rãi buông, ánh mắt khi thì đảo qua cung nhân chờ đợi hầu hạ tại ngoài đình, cung nhân bị ánh mắt không rõ tư nghị này quét đến cả người lạnh sống lưng, sợ Kính Ninh đế một cái không thuận tâm liền khai đao bọn họ.

 

Rốt cục, có người đến đây thông báo, đem bầu không khí này thoáng hoà hoãn: “Bệ hạ, quốc sư đang ngoài sân.”

 

“Tuyên.”

 

Không bao lâu, lối vào hoa viên liền chậm rãi đi tới một thân ảnh thon dài, y sắc mặt trắng tịnh như tuyết, tao nhã lịch sự, phong tư thong thả lập tức đưa tới các cung nữ hàm ý ngượng ngùng, cẩn cẩn dực dực ghé mắt, y chậm rãi tới ngoài ngắm hoa đình chấp thủ hành lễ, ngữ khí ôn hòa mà nghe không ra tâm tình: “Vi thần đến trễ.”

 

“Miễn lễ.” Kính Ninh đế mỉm cười, ngay sau đó liền trái phải cho lui, đảo mắt, chung quanh ngắm hoa đình cũng chỉ còn lại hai người bọn họ, một người huyền hoàng long bào (long bào đen vàng) ngồi ngay ngắn trong đình, một người y phục màu tím biên tiên đứng thẳng ngoài đình, hai người một ngồi một đứng, cách một tầng huyền ti (tơ màu đen) kim sa bay bay, nhưng lại phảng phất như cách một thế giới, cho dù người nào cũng không lộ vẻ thân cận.

 

“Quốc sư không nên giữ lễ, vào ngồi đi.” Kính Ninh đế buông chung trà.

 

“Tạ ơn bệ hạ.” Nạp Lan Mị thấp mắt tạ ơn.

 

Hơi nhắm nhắm mắt, sau đó y bắt đầu bước vào đình, trên bàn thạch trong đình đặt một bàn cờ, bên kỳ phổ sắp đặt tinh xảo, cũng đã chuẩn bị hảo nước trà, Nạp Lan Mị dưới ý bảo của Kính Ninh đế tại đối diện bàn cờ ngồi xuống, hơi thoáng nhìn con cờ, đối phương cầm cờ trắng, mình cầm cờ đen. Ván cờ, nước cờ, đều có thể khiến người kiêu hãnh, Kính Ninh đế quả thật là dụng tâm kín đáo a!

 

Kính Ninh đế cười ấm áp, trái lại không có đề cập việc đánh cờ, “Quốc sư sắc mặt tái nhợt, không biết thân thể như thế nào?”

 

“Tạ ơn bệ hạ lo âu, vi thần thân thể không việc gì.” Nạp Lan Mị hữu lễ đáp lại.

 

“Không việc gì thì tốt, hành trình lần này thật sự là khổ cực quốc sư rồi!” Kính Ninh đế từ đáy lòng cảm thán, nhưng Nạp Lan Mị lại khiêm tốn nhĩ nhã, tránh việc nói đến công đức, “Đây là chuyện vi thần theo lý phải làm, bệ hạ không cần lưu tâm.”

 

Kính Ninh đế khe khẽ thở dài, có chút bất đắc dĩ, “Hôm nay triệu kiến quốc sư là vì chuyện gì, chắc hẳn trong lòng quốc sư cũng đã biết rồi.” Nạp Lan Mị trên trán bất động mảy may, nhưng ánh mắt thật sâu ngầm hạ đi, Kính Ninh đế lại nhẹ nhàng vừa thán vừa nói: “Chuyện thái tử nạp phi tất cả do Trẫm khư khư cố chấp, hết thảy toàn bộ sai tại Trẫm, thái tử cũng vô phương mới có thể y theo mong muốn của Trẫm, mong quốc sư không nên trách tội thái tử, thái tử vẫn đối xử tử tế với thái tử phi như trước, đối với điểm ấy, Trẫm có thể cam đoan, quốc sư chi bằng yên tâm.”

 

Nạp Lan Mị nhẹ nhàng cười, vân đạm phong khinh, ý muốn không rõ, “Bệ hạ suy nghĩ nhiều.” Dừng một chút, nói, “Bệ hạ triệu kiến vi thần, chẳng lẽ chỉ vì chuyện thái tử phi sao?”

 

“Này cũng không phải.” Kính Ninh đế lắc đầu, “Trẫm mời quốc sư vào cung, chỉ là muốn cùng quốc sư ăn một bữa cơm, thuận tiện mời thái tử tới, để cho thái tử ngay mặt hướng quốc sư bồi thường một cái không phải.”

 

“Sao dám.” Nạp Lan Mị lộ ra tươi cười, ánh mắt đột nhiên sâu sắc, nhưng lại nhìn không ra lạnh nóng, “Huống hồ, người điện hạ phải bồi thường không phải vi thần.” Vừa nói, không đợi Kính Ninh đế có phản ứng, ngoài đình liền có thanh âm truyền tới, ngọt nị nị, mang theo mừng rỡ: “Sư huynh! Sư huynh!”

 

Nạp Lan Mị trong khoảnh khắc nhu hòa khuôn mặt, mũi nhọn vừa rồi tự nhiên tán phát ra trên vầng trán cũng trong nháy mắt tan thành mây khói, y đứng lên, thói quen vươn tay tiếp được tiểu hấp tấp vọt vào đình, lấy tay vỗ vỗ đầu cậu: “Trước mặt bệ hạ, không thể vô lễ.”

 

Nguyệt Độc Cửu le lưỡi, lúc này mới hướng Kính Ninh đế hành lễ: “Bái kiến phụ hoàng!” Lễ mới vừa hành qua, liền dính lên Nạp Lan Mị, Nạp Lan Mị lấy tay bắn bắn đầu cậu: “Đều có hài tử rồi, sao còn lỗ mãng như thế?” Đổi lấy là mặt quỷ của Nguyệt Độc Cửu, Nạp Lan Mị ôn nhu bật cười.

 

“Miễn miễn.” Kính Ninh đế cười huy phất tay, nghiêng đầu đi tìm thân ảnh Nguyệt Độc Thấu, giây tiếp theo, Nguyệt Độc Thấu liền xuất hiện tại cửa sân, thoáng một cái, liền bước vào đình, đầu tiên là nhìn Nạp Lan Mị cùng Nguyệt Độc Cửu liếc mắt một cái, khom người hướng Kính Ninh đế hành lễ: “Bái kiến phụ hoàng.” Dừng một chút, lại chuyển hướng Nạp Lan Mị, nghiêm mặt hồi lâu, coi như xuống quyết tâm rất lớn mới một lần nữa khom người, “Bái kiến quốc sư.” Ngôn ngữ bình thản mà không có hỉ nộ, tẫn lộ vẻ lễ độ của một quốc gia chi quân.

 

Nạp Lan Mị hơi kinh ngạc sự thay đổi đột nhiên của Nguyệt Độc Thấu, y có chút sửng sốt, đang muốn nói gì, liền bị tiếng công công đến đây bẩm báo mà cắt đứt: “Bệ hạ, Khanh vương gia cầu kiến!”

 

“Hôm nay thật đúng là náo nhiệt!” Kính Ninh đế đứng dậy, vén vén một thân huyền bào, cười, “Nếu đã tới, như vậy cùng nhau dùng thiện! Tuyên Khanh vương gia, Mục công công, phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị nhiều rượu thức ăn chút.”

 

“Vâng!” Mục công công lĩnh mệnh đi.

 

Gió trong nắng ấm, ánh mặt trời như kim, Nguyệt Độc Khanh bước vào trong sân bước đầu tiên, ánh mắt liền hướng Nạp Lan Mị, trong ánh mắt ám ngậm một tia thâm ý, trong đình Nạp Lan Mị tựa hồ xem đã hiểu tâm tư của hắn, có chút hướng hắn lắc đầu, phảng phất đang nói: yên tâm, ta không có việc gì. Một tia thâm sắc trong mắt Nguyệt Độc Khanh lúc này mới chậm rãi biến mất. Một màn trùng hợp này rơi vào trong mắt Kính Ninh đế, Kính Ninh đế nhìn về phía Nguyệt Độc Thấu, Nguyệt Độc Thấu đang nhìn Nguyệt Độc Khanh, mắt lộ suy nghĩ sâu xa, ánh mắt Kính Ninh đế liền lại hướng Nguyệt Độc Cửu, cậu đang hướng Nguyệt Độc Khanh phất tay, thanh âm ngọt ngọt kêu: “Khanh ca ca!”

 

Nguyệt Độc Khanh đến có thật chỉ là trùng hợp?

 

Suy nghĩ, Nguyệt Độc Khanh đã đi vào trong đình, khom người hành lễ, cũng hướng Nguyệt Độc Thấu cùng Nạp Lan Mị hành lễ, Kính Ninh đế long tụ vung lên, bốn người ngồi xuống.

 

Ngự thiện phòng động tác rất nhanh, trong chốc lát liền đưa lên món ngon mỹ vị, đáng tiếc chính là, hào khí trong đình thật ra làm cho người ta cảm thấy áp lực. Nguyệt Độc Cửu vốn theo lý ngồi ở bên người Nguyệt Độc Thấu, nhưng cậu không nên dính bên người Nạp Lan Mị, dám tại giữa Nạp Lan Mị cùng Nguyệt Độc Khanh chen vào ngồi, ánh mắt Nguyệt Độc Thấu liền thỉnh thoảng lại đảo đến đảo đi, thấy vậy Nạp Lan Mị cùng Nguyệt Độc Khanh thật sự ăn không vô.

 

Kính Ninh đế tựa hồ cũng nhìn ra sự không thích hợp trong đó, nhưng lại cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, chỉ đành không yên lòng đông xé một câu tây xé một câu điều chỉnh bầu không khí, mấy người khác cũng có tâm mà vô tâm đông đáp một câu tây trả một ván, bầu không khí chẳng những không có hoà hoãn, ngược lại càng thêm xấu hổ, cho ăn một bàn món ngon nhưng lại nhai một cách vô vị.

 

“Sư huynh, võ lâm minh chủ có phải xinh đẹp giống như trong truyền thuyết hay không?!” Nguyệt Độc Cửu chen vào trong lòng Nạp Lan Mị, ngây thơ sáng lạn hỏi, “Sư huynh có so sánh với hắn không? Hắn cùng sư huynh người nào đẹp hơn? Sư huynh có bức họa của hắn hay không?”

 

Đôi đũa trong tay Nguyệt Độc Thấu cơ hồ muốn bẻ gẫy rồi, nhưng mặt ngoài lại như trước gợn sóng không hoảng, động tác vói đũa của Nguyệt Độc Khanh vì mấy vấn đề này dừng một chút, trán Nạp Lan Mị ngay cả mồ hôi lạnh cũng có rồi, thầm than Cửu nhi ở đâu ra đề cập tới, trường hợp này, có thể nào đề cập Mộ Dung U?

 

Quả nhiên, Kính Ninh đế vừa nghe, nhãn tình sáng lên, tựa hồ cảm giác nổi lên hứng thú.

 

“Đúng, thái tử phi không đề cập tới, Trẫm thật ra đã quên, Mộ Dung U này rốt cuộc là dạng người gì, quốc sư có thể nói nghe một chút không? Trẫm đối với Mộ Dung U này thật ra rất hiếu kỳ.”

 

Nguyệt Độc Thấu cũng chuyển hướng hắn, đáy mắt có ý cười xem kịch vui, “Không sai, nghe nói quan hệ quốc sư cùng Mộ Dung U không đơn giản, tốt đến cơ hồ đồng giường cộng chẩm, tin tưởng quốc sư đối với Mộ Dung U nhất định rất hiểu rõ.”

 

Nạp Lan Mị nghẹn lời, có lẽ là bị ý tứ châm chọc ám ngậm trong lời nói Nguyệt Độc Thấu làm đau đớn, sắc mặt y cũng có chút cứng ngắc, bất quá trong nháy mắt lại khôi phục lại, mỉm cười nói, đem đề tài vòng vo trở về, “Điện hạ rõ ràng chuyện giữa vi thần cùng Mộ Dung minh chủ như thế, nói vậy cũng đối Mộ Dung minh chủ tỉ mỉ thâm cứu qua, lấy tài trí điện hạ, tin tưởng sự hiểu rõ đối với Mộ Dung minh chủ cũng nhất định không phải ít so với vi thần, nếu như thế, vi thần cũng sẽ không cần nhiều lời, nếu đến lúc đó lời vi thần nói so với điện hạ biết không khác nhau lắm, này há chẳng phải khi quân?” Tựa phúng phi phúng, tựa trào phi trào, nhưng lại giống như một đạo lợi kiếm bắn về phía Nguyệt Độc Thấu, bóng gió hắn hành động tiểu nhân phái người đi theo.

 

Nguyệt Độc Thấu lúc này cứng sắc mặt, đũa trong tay có chút cong, có thể thấy được Nguyệt Độc Thấu dùng bao khí lực mới nhịn xuống luồng lửa giận này. Mà Nguyệt Độc Cửu tùy ý liếc mắt Nguyệt Độc Thấu, không lắm để ý mà lầm bầm hai tiếng, “Sư huynh cùng minh chủ đồng giường cộng chẩm thì thế nào? Liên quan tới ngươi sao? Ngươi dựa vào cái gì ở chỗ này chất vấn?”

 

“Ngươi!” Nguyệt Độc Thấu hoắc mắt đứng lên, sắc mặt đáng sợ, ai ngờ Nguyệt Độc Cửu căn bản không để vào mắt, cậu từ trong lòng Nạp Lan Mị khơi mào, cao ngạo mà ngước cằm, khinh thường mà nhìn hắn, “Ta như thế nào? Ta nói không đúng sao? Chuyện sư huynh cùng minh chủ có liên quan ngươi sao? Ngươi có tư cách gì hỏi?” Nguyệt Độc Thấu sắc mặt đen nhánh, hiển nhiên đã tức đến mức tận cùng, nhưng hắn vẫn cực lực khống chế tâm tình mình, không muốn giống như lần trước mất đi lý trí mà thương tổn Cửu nhi, nhưng trước mặt Kính Ninh đế cùng Nạp Lan Mị bị chỉ trích như thế, cho dù trình độ tốt cũng đều tiêu tán theo gió, “Cửu nhi, ngươi không nên quá đáng!”

 

Nguyệt Độc Cửu sửng sốt, như là đột nhiên ý thức được chính mình đang làm cái gì, cậu nháy mắt mấy cái, ánh mắt biến đổi, trên mặt đột nhiên khôi phục ra tươi cười sáng lạn, vội vàng chạy tới cọ xát lên Nguyệt Độc Thấu, bắt đầu làm nũng, “Được rồi, vừa ý ngươi chưa, ai kêu ngươi lần trước quá phận như vậy!”

 

Nguyệt Độc Thấu sửng sốt, có điểm không thể tin, “Cửu nhi, ngươi, ngươi tha thứ ta rồi?”

 

Khóe mắt Nguyệt Độc Cửu ánh vào thân ảnh khuôn mặt ưu sắc, cậu nhìn chính mình tươi cười ngọt ngào trong đáy mắt Nguyệt Độc Thấu, như là hạ quyết tâm, gật gật đầu một cái, “Ân, không tức giận!” Nguyệt Độc Thấu chợt hiểu có loại trông mong tận cùng ngàn năm, cảm xúc như mây tan thấy được ánh trăng, cũng không cố Kính Ninh đế cùng Nạp Lan Mị ở đây, vươn tay liền giữ chặt Nguyệt Độc Cửu vào trong lòng, lại bị Nguyệt Độc Cửu đẩy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ửng đỏ, nhẹ giọng nhắc nhở hắn, “Có người ở đây!”

 

Kính Ninh đế một mực lẳng lặng mà quan sát phản ứng Nạp Lan Mị, sắc mặt y tái nhợt, nhưng vẻ mặt lại thản nhiên, thậm chí là có ý cười thản nhiên, trong ánh mắt nhìn hướng Nguyệt Độc Cửu đã có sự lo lắng nhàn nhạt, ánh mắt thoáng hạ đi, từ bàn tay nắm chặt thành quyền của Nạp Lan Mị có thể thấy được, y cũng không phải vân đạm phong khinh như bề ngoài, tựa hồ đang cực lực ẩn dấu một loại tâm tình cùng xúc động. Chuyển mắt đi xem Nguyệt Độc Khanh, hắn chống tay, ánh mắt đạm tĩnh mà nhìn Nguyệt Độc Cửu, ngón tay có tiết tấu mà gõ lên mép chén, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

 

Kính Ninh đế đang muốn đứng dậy, nhưng Nạp Lan Mị trước một bước đứng dậy, “Bệ hạ, thiện đã dùng qua, vi thần quỳ an cáo từ.” Nói xong, cũng không chờ Kính Ninh đế mở miệng, liền nhẹ nhàng quét mắt Nguyệt Độc Cửu cùng Nguyệt Độc Thấu một cái xoay người rời đình, cước bộ có vẻ có chút dồn dập, Nguyệt Độc Cửu hướng bóng lưng y phất tay, “Sư huynh phải thường đến thăm Cửu nhi a!”

 

Bên kia, Nguyệt Độc Khanh cũng theo đứng dậy, “Thần cùng quốc sư cùng đường, bệ hạ cáo từ.” Vung tay áo, cũng ngay sau đó đi ra đình, đảo mắt, hai thân ảnh liền biến mất ở ngoài cửa sân.

 

“A!” Nguyệt Độc Cửu như là chợt nhớ tới cái gì, cất bước đuổi theo, “Sư huynh, ngươi còn chưa cho ta bức họa của Mộ Dung U!”

 

Ai ngờ, đuổi tới cửa, cậu nhìn thấy, cũng chỉ là bóng lưng Nạp Lan Mị chậm rãi ngã xuống ——

 

“Sư huynh!”

 

Hết chương 90

Bình luận về bài viết này